Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

NGUOI NGU/ TICH TRUYEN PHAP CU




5. Trí Ngu
Người ngu, dù trọn đời...
Thế Tôn đã dạy như thế tại Kỳ Viên, do chuyện Trưởng lão Udàyi.
Khi các Ðại Trưởng lão rời Pháp đường, Udàyi thường ngồi vào chỗ của các vị ấy. Một hôm có vài khách tăng đến, thấy như thế cứ tưởng Udàyi là một Ðại Trưởng lão. Họ hỏi ông vài câu về ngũ uẩn, và vài vấn đề khác. Vỡ lẽ ra ông chẳng biết gì, họ khinh bỉ bảo nhau:
- Tỳ-kheo này là ai mà cùng sống trong tinh xá với Phật, nhưng lại không biết đến cả ngũ uẩn, tứ đại và căn trần?
Rồi họ thưa với Phật, Thế Tôn bèn dạy Pháp Cú:
(64) Người ngu dù trọn đời,
Thân cận người có trí,
Không biết được chánh pháp,
Như muỗng với vị canh.

4. Kẻ Móc Túi
Người ngu nghĩ mình ngu ...
Thế Tôn dạy câu này ở Kỳ Viên, do chuyện hai tên trộm không còn thân thiết với nhau nữa.
Họ vốn thân nhau từ lâu, một hôm cùng với đám đông đến Kỳ Viên nghe pháp. Một người chú tâm nghe Phật thuyết và chứng quả Dự lưu. Người kia rình cơ hội để giở trò, thấy một món đồ đáng giá năm farthing (1 farthing bằng 1/4 xu) trong chéo áo một thính chúng, liền bợ ngay. Như vậy tên trộm chuyên nghiệp vẫn có được bữa ăn nấu thường ngày trong nhà, còn người cải tà quy chánh thì bếp lạnh nồi không, lại còn bị vợ chồng tên trộm kia nhạo báng chê cười:
- Anh khôn ngoan quá, đến nỗi không còn tiền để nấu cơm mà ăn!
Biết rằng bạn đồng nghiệp cũ của mình là kẻ ngu, không phải là người trí, anh ta cùng quyến thuộc đến Kỳ Viên, gặp Thế Tôn kể chuyện.
Phật dạy anh Pháp Cú:
(63) Người ngu nghĩ mình ngu,
Nhờ vậy thành có trí.
Người ngu tưởng có trí,
Thật xứng gọi trí ngu.


--


Những điểm lưu ý (TK Phap Dang)
1. Cái khôn của thường tình không giống cái khôn của bậc thiện trí
2. Chúng sanh sống trong vô minh khó nhận ra thực chất của mình
3. Sự thành thực nhận biết sự mê mờ của mình là bước đầu của hành trình trí tuệ




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét